Những Cảnh Giới Sắc Dục Trong Văn Hóa Trung Hoa

Cổ nhân ví sắc dục giống như một thanh kiếm sắc nhọn. Nó có thể khiến một người phạm phải rơi vào cảnh nghèo khổ, trăm sự đều không thuận. Bởi vậy, trong văn hóa truyền thống, dâm dục được xếp là đứng đầu trong vạn tội ác. Cũng vì thế mà cổ nhân luôn răn dạy “tránh sắc như tránh tên” cũng là đạo lý này.

Khổng Tử chia đời người thành ba giai đoạn, thiếu niên, trung niên và lão niên tương ứng với những “giới cấm” khác nhau. Thời thanh thiếu niên, nên “giới” ở phương diện sắc dục. Có rất nhiều người khi đến tuổi trung niên và lão niên liền bị bệnh tật, giảm sút về sức khỏe đều là bởi vì khi còn trẻ đã không “giới” ở phương diện sắc dục, tham lam vô độ mà gieo mầm bệnh tật.

Khi còn trẻ bởi vì khí huyết chưa ổn định nên ai ai cũng cần phải “giới” ở phương diện sắc dục. Đây là một vấn đề tưởng rằng chỉ liên quan đến phương diện sức khỏe, nhưng kỳ thực nó lại hàm chứa cả phương diện đạo đức con người. Đây cũng còn là một vấn đề lớn của văn hóa của các quốc gia, các thời đại.

Trong sách cổ cũng ghi rằng: “Sắc, thiểu niên đệ nhất quan, thử quan đả bất quá, nhâm tha cao tài tuyệt học, đô vô thụ dụng, cái vạn sự dĩ thân vi bổn”, ý nói, sắc dục là cửa quan ải thứ nhất của một người thời trẻ, nếu một người gặp sắc dục mà không giữ được mình, cho dù người ấy tài trí hơn người hay gia cảnh giàu sang phú quý thì cũng khó có thể được sử dụng.

Về vấn đề sắc dục, cổ nhân thường giảng câu: “Vạn ác vi dâm thủ”, tức là trong vạn cái ác thì dâm dục là đứng đầu. Cổ nhân thường nói: “Trên đầu ba thước có thần linh”, người xưa kính tín Thần linh, họ cho rằng một người nghĩ gì, làm gì thì thần linh đều biết hết. Dâm loạn, sắc dục, quan hệ bất chính là tội mà thần linh không tha thứ.

Thậm chí, trong con mắt của những người đạo đức cao thượng thì việc sáng tác ra những tác phẩm khơi gợi, khiến con người thế gian sa đọa, dâm dục thì càng là có tội lớn. Những người như vậy không chỉ hủy hoại phúc báo của bản thân mà còn làm ảnh hưởng đến đời con cháu.

Thời cổ đại, khi đạo đức con người còn cao thượng, cổ nhân luôn tin rằng, “háo sắc tham dâm”, có ý niệm xằng bậy hay hành vi quan hệ bất chính với người không phải vợ chồng là một việc vi phạm luân thường đạo lý. Tội lỗi ấy là “trời không dung đất không tha”, khiến Thần linh phẫn nộ. Đối với những người phạm tội tà dâm, người thì bị mất mạng, người thì bị mất chức vị, người thì hủy hoại gia đình và thậm chí bị tuyệt tự…

>> Mẹ Chồng, Nàng Dâu. Chuyện Muôn Thuở ...

Kết cục chuyện ngoại tình của Bùi Chương

Trong lịch sử có rất nhiều câu chuyện kể về kết cục của việc ngoại tình, quan hệ bất chính. Nhưng câu chuyện về Bùi Chương có lẽ là nổi tiếng nhất, cũng là bài học sâu sắc cảnh tỉnh thế nhân mà người xưa truyền lại.

Theo cuốn “Khoa danh khuyến giới lục” ghi chép: Bùi Chương là người ở Hà Đông, Sơn Tây. Cha của Bùi Chương là bạn thân thiết của Thần tăng Đàm Chiếu pháp sư. Pháp sư Đàm Chiếu là người tinh thông tướng thuật. Ông xem tướng Bùi Chương, thiên đình đầy đặn, địa các tròn trịa, công danh sự nghiệp trong tương lai nhất định có thành tựu lớn.

Năm Bùi Chương 20 tuổi, anh ta lấy vợ tên là Lý Thị. Năm sau, Bùi Chương đến Thái Nguyên làm quan còn người vợ ở nhà. Mấy năm sau, Bùi Chương gặp lại pháp sư Đàm Chiếu, ông hết sức kinh ngạc nói: “Mấy năm trước, ta nhìn cậu có tướng hiển quý sao bây giờ lại đổi khác như vậy? Thiên đình đầy đặn của cậu trước đây sao bây giờ lại hõm vào như vậy? Địa các vốn tròn trịa sao bây giờ lại nhọn như vậy? Hơn nữa, lòng bàn tay còn có vùng khí đen, e rằng sẽ gặp họa, cậu nên đề phòng. Tướng của cậu trở nên như vậy, không biết là cậu đã làm việc thiếu đạo đức gì?“

Bùi Chương nghe xong liền ngẫm nghĩ lại những việc làm của mình mấy năm qua. Nghĩ đi nghĩ lại, Bùi Chương chỉ thấy duy nhất một việc trái với luân thường đạo lý là đã “ăn ở” với một người phụ nữ ở Thái Nguyên, còn lại không làm việc gì thất đức cả.

Pháp sư Đàm Chiếu thở dài một hơi rồi nói: “Cậu vốn có tiền đồ rạng rỡ, vậy mà lại không biết trân quý mà cùng người phụ nữ khác hành dâm. Cậu đúng là đã tự hủy hoại phúc đức của mình, thật là quá đáng tiếc!“

Chưa đến mười ngày sau, đúng như lời pháp sư nói, tai họa ập xuống Bùi Chương. Lúc anh ta đang tắm rửa thì bị thuộc hạ lẻn vào hành thích, con dao đâm trúng vào bụng khiến cho nội tạng bị lòi ra mà chết. Không ai biết nguyên nhân khiến Bùi Chương bị đâm chết.

Người xưa nói: “Bách thiện hiếu vi tiên, vạn ác dâm vi thủ.” (Trong trăm cái thiện thì hiếu đứng đầu, trong vạn cái ác thì dâm đứng đầu) để nói rõ rằng phạm tội dâm sẽ bị báo ứng nặng nhất. Người tu hành thời xưa một khi phạm vào tội tà dâm thì vĩnh viễn mất đi cơ duyên tu luyện. Những bài học này vẫn còn nguyên giá trị đạo đức cho người thời nay chiếu theo học tập.

>> Kỹ Năng Giao Tiếp, Thuyết Trình và Ứng Xử Thông Minh

An Hòa (dịch và t/h)


(*) Xem thêm

Bình luận

 

 

 

Đã thêm vào giỏ hàng